Skip to main content

PHẬT!!!

Những kẻ muốn gì được đó, 

Là ông trời thử thách mà thôi, 

Lấy của người này cho người kia, 

Lấy đức nhỏ trong đức lớn, 

Của những người đang tu hành tốt, 

Sớm muộn họ cũng có lại, 

Thứ họ đã mất đi, 

Bởi đó chính là từng tu, 

Thì sớm muộn cũng lặp lại, 

Những điều tốt mình đã làm, 

Cả đời sống lương thiện, 

Đâu giống những kẻ giả tốt, 

Để lừa người, đến lừa cả trời đâu,

Cái gì thuộc về mình mãi mãi là của mình, 

Ai có tranh giành lấy, 

Được một lần, mất rồi thèm khát mãi thôi,

Có không giữ, mất đừng tìm, 

Cũng là của người mà tham lam,

Đời mà lấy là phải đổi, như bán hàng lấy tiền, 

Kẻ mua thích giá nào cũng mua, 

Kẻ cần trả giá hơn thua thất thiệt, 

Vậy nên hàng mua được đổi, 

Được đổi mấy lần, một lần thôi phải không?, 

Lúc có lại chẳng ưa, thấy người khác có lại thèm, 

Ngay lập tức giá nào cũng đổi, nhưng vẫn trả hàng thôi, 

Bởi chẳng hề thích hợp, đều là thứ người khác không thích mà bỏ rồi, 

Không lấy lại nữa đâu, 

Như đức tính đẹp ai chẳng thích có, nhưng

Tu mấy đời mấy kiếp mới có được, 

Dễ mà cho mà đổi vậy sao!? 

Kẻ ác à, ác giả ác báo, 

Không phải cứ nói tốt là ai cũng tin đâu, 

Mà cái không tin ấy kẻ ác lại khao khát mà đòi ta tin thôi, 

Ác lúc nào cũng sợ kẻ không sợ mình, 

Đời đâu phải phụ nữ khó hiểu, 

Mà cái ác quá ngọt ngào,

Đàn ông ngu tin ngay, cái gì cũng yêu chiều mù quáng,

Đàn ông hiểu biết tin nhưng vẫn quan sát, 

Xem người bên cạnh thế nào!? 

Niềm tin không đến từ đẹp và tốt cho mình, 

Phải thấy được cách hành xử của người ấy với mọi người cơ, 

Chăm chỉ, siêng năng, cần cù là đức tính tốt, 

Phụ nữ nào lo đẹp, lo sang, lại ghen tị sau lưng, 

Không ai tốt bằng ả, để lòe mắt đàn ông,

Đàn ông ngu ngơ như đàn bà vô tư, 

Vô lo gì không biết nhưng không nghĩ tương lai, 

Bòn vét gì vét hết, không chừa gì cho ai, 

Những kẻ ấy tình thương không có, 

Miệng lúc nào cũng vì gia đình, 

Đàn ông tiểu nhân mới tin ngay, 

Kẻ cắp gặp bà già, quy phục, 

Kẻ cắp gặp kẻ cắp, sinh lời chung sao!?

Vậy nên người tu tâm, tu tính, 

Đời của họ chỉ có một, 

Vậy nên kiếp này hay kiếp khác, 

Làm gì sai, họ nghĩ nhiều sửa ngay, 

Đã phận là con người,

Trách sao có chữ "duyên"

Duyên đời, duyên trời hay duyên người, 

Gia đình cũng là duyên,

Con người, họ hiểu rằng chả ai tốt với mình,

ngoài gia đình mình đâu, 

Súc sinh mà làm người, tính cách sớm rõ như ban ngày mà thôi, 

Các ác sợ bóng tối, như kẻ thích thầm thì sau lưng, 

Tuy hàng xóm nên kết, nhưng vẫn lo gia trang phần hơn, 

Ai rảnh rỗi quản ta, ta tránh xa chẳng nói, 

Cứ gần những kẻ ấy, 

Sớm muộn ta cũng y như vậy mà thôi,

Tu đâu bằng cái miệng, mà là tu tâm tu đức cơ, 

Cái miệng là để ăn chứ đâu phải để thải, 

So sánh mồm với thân, mồm bằng cái đinh chi!!? 

Vậy nên tu thân, là tu hành, tránh cái mồm hại cái thân!!? 

Nói gì ra phải nghĩ, nghĩ lúc nào là do quá trình sống, 

Ai mà nghĩ gì ngay được, xảy ra rồi đau khổ biết bao !!!

Ai hơn ai do nghiệm bài học hay trong đời, 

Sai một li đi một dặm, sống tốt mà ác một lần cũng là tội, 

Vậy nên biết sai biết sửa, quay đầu còn yêu gia đình mới hay,

Bỏ chạy theo cái ác, quay đầu chẳng còn ai!!! 

Tâm sinh tướng phù hợp chứ có nghịch lí như cái miệng đâu, 

Ngồi tĩnh nghĩ về mình, có phải hay hơn nói người khác không!!? 

Chuyện đời vô lo vô nghĩ là lúc an nhàn hạnh phúc rồi, 

Con đàn cháu đống, ai cũng toàn vẹn cả, 

Già rồi ngồi ngắm chúng, 

Kiểu gì cũng tìm thấy niềm vui!!!

PHẬT ĐẾN ĐÂU CHO ĐI RỒI LẤY LẠI CHO NGƯỜI XỨNG ĐÁNG MÀ THÔI!!?







Comments

Popular posts from this blog

CON ĐÃ TRỞ VỀ....

 Bùa ngải, ma trận thẩm úy,  Không ai biết được chất gây nghiện ở đâu!!?  Chỉ biết dùng chữ khác đi, thì nói không còn thuần khiết như ban đầu,  Như CÔVID đang sinh sôi nảy nở như ý thức con người, biến thể ngày càng tinh vi,  Nói thẳng ra bùa ngải cũng chính là ma túy, mà những kẻ không chơi không biết chính xác vì sao bệnh mình lại giống bệnh người, tâm thần phân liệt, lời nói dối cho căn bệnh thế kỉ ngấm ngầm phân loại tất cả, nhưng tất cả đều khiến lòng tham con người gây nghiện,  Kẻ thiếu tiền mà không chịu lao động có ở khắp nơi, mà chỉ cần bần cùng là sanh đạo tặc,  Đọc bài về ma túy tôi hiểu ngay ra bệnh của mình, còn đọc thông tin về bệnh mình thì chỉ thấy sợ hãi, cho sự linh thiêng của triệu chứng!!!! Thứ không có lí do và thứ biết cực rõ lí do, nghiện biết chỗ để mua, và không biết mình bị nghiện,  Con nhà giàu, chốn mà cả nam lẫn nữ đều phải cảnh giác cho việc ma túy luôn đi kèm tình dục,  Nam nữ thọ thọ bất thân, điệp vụ khác điệp viên,  Nghề và nghiệp luôn không thể đi cù

CHẾT VÌ TÌNH DỤC!!!!!

 VÌ SAO kẻ giết người phải tự chết!!?  NHÂN QUẢ HIỆN TIỀN : bị ghét,  Sống không bằng chết, còn nhiều người muốn sống, chứ CHẲNG ai dám gần gũi ma túy muôn đời như chúng Quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn còn dám trù ẻo, ai ai theo ả chết hết trong trứng rồi, Buồng trứng của ta!!!  Tinh linh có khôn bằng trời, người tính không bằng trời tính, phải chết trong cô độc!!!! Linh tính mách bảo người mẹ phải bảo vệ con!!!!? Hồng hài nhi là ngựa trắng hoàng tử,  Mẹ Quan âm luôn dõi theo từng bước của Tôn Ngộ Không,  Ngộ không luôn cứu Đường tăng,  Đường tăng luôn cứu Lão Trư,  Trư Bát Giới mập không nên vác đồ lại cho vác cái xẻng nặng như biển bao la như tình mẹ!!!! Vì từng là Hải Vương mất mẹ!!!!  Vị cao tăng vác đồ ấy quả là Tiên Sư,  Là tổ tiên, ông bà, cha mẹ ta vất vả mới sinh thành ta hôm nay và muốn yêu Bác để hi sinh cho sự cao đẹp!!!  Kẻ bám đuôi bị cắt, tầm gửi phải trả hồn,  Nay ta là ai chẳng lẽ chẳng biết, cả thế giới đang coi gì!!!?  Hỡi những kẻ hèn nhát từng là dân ta, nay chẳng h

TẠI SAO PHẢI BỎ THUỐC SAU VẬT LÍ TRỊ LIỆU!!!

 TẠI SAO PHẢI BỎ THUỐC SAU VẬT LÍ TRỊ LIỆU!!?  Mùa xuân có hoa anh đào, có tiếng nói như én bay về!!!  Như mùa hạ, có tiếng sóng biển,  Như mùa thu, có lá vàng rơi khắp chốn, như suy nghĩ mùa đông!!!  Thiên đàng có lệnh cha,  Sao mẹ CHẲNG nghe lời, Sao tụi con xấu xí mẹ lại chẳng quan tâm,  Con từng ăn uống để đẹp mà, sao mẹ chẳng biết!! Thuốc có gì tốt đâu lạm dụng là sống không bằng chết!!  Thua keo này ta bày keo khác, đừng như gió vù vù bay sang!!!  Tụi con đã hòa thuận, chẳng hề chửi nhau câu nào đáng sợ,  Sợ nhất là bị giam cầm, giờ mẹ đang giam cầm con đây,  Mẹ nói chngwr có tết công gô, vậy mà mẹ đã làm tết ấy có,  Teets gông cùm là đây mẹ lại chửi con điên!!!!  Con chửi lai dc không hay con chỉ là đùa,  Mẹ chẳng hiểu ý bác sĩ, chửi con là đồ ngu,  Con học bác sĩ cứu mẹ, mẹ đền ơn giỏi ghê!!!  Con nói là con làm, cứ vừa ý mẹ là mẹ thích mẹ chẳng nghĩ cho con!!  Mẹ tự ý tất cả, nay mẹ khiếm khuyết mẹ cứ tự ti hoài,  Mẹ ác lắm mẹ ơi nhưng con vẫn thương mẹ!!!  Mớ hiểu rằng mẹ khô