Những kẻ muốn gì được đó,
Là ông trời thử thách mà thôi,
Lấy của người này cho người kia,
Lấy đức nhỏ trong đức lớn,
Của những người đang tu hành tốt,
Sớm muộn họ cũng có lại,
Thứ họ đã mất đi,
Bởi đó chính là từng tu,
Thì sớm muộn cũng lặp lại,
Những điều tốt mình đã làm,
Cả đời sống lương thiện,
Đâu giống những kẻ giả tốt,
Để lừa người, đến lừa cả trời đâu,
Cái gì thuộc về mình mãi mãi là của mình,
Ai có tranh giành lấy,
Được một lần, mất rồi thèm khát mãi thôi,
Có không giữ, mất đừng tìm,
Cũng là của người mà tham lam,
Đời mà lấy là phải đổi, như bán hàng lấy tiền,
Kẻ mua thích giá nào cũng mua,
Kẻ cần trả giá hơn thua thất thiệt,
Vậy nên hàng mua được đổi,
Được đổi mấy lần, một lần thôi phải không?,
Lúc có lại chẳng ưa, thấy người khác có lại thèm,
Ngay lập tức giá nào cũng đổi, nhưng vẫn trả hàng thôi,
Bởi chẳng hề thích hợp, đều là thứ người khác không thích mà bỏ rồi,
Không lấy lại nữa đâu,
Như đức tính đẹp ai chẳng thích có, nhưng
Tu mấy đời mấy kiếp mới có được,
Dễ mà cho mà đổi vậy sao!?
Kẻ ác à, ác giả ác báo,
Không phải cứ nói tốt là ai cũng tin đâu,
Mà cái không tin ấy kẻ ác lại khao khát mà đòi ta tin thôi,
Ác lúc nào cũng sợ kẻ không sợ mình,
Đời đâu phải phụ nữ khó hiểu,
Mà cái ác quá ngọt ngào,
Đàn ông ngu tin ngay, cái gì cũng yêu chiều mù quáng,
Đàn ông hiểu biết tin nhưng vẫn quan sát,
Xem người bên cạnh thế nào!?
Niềm tin không đến từ đẹp và tốt cho mình,
Phải thấy được cách hành xử của người ấy với mọi người cơ,
Chăm chỉ, siêng năng, cần cù là đức tính tốt,
Phụ nữ nào lo đẹp, lo sang, lại ghen tị sau lưng,
Không ai tốt bằng ả, để lòe mắt đàn ông,
Đàn ông ngu ngơ như đàn bà vô tư,
Vô lo gì không biết nhưng không nghĩ tương lai,
Bòn vét gì vét hết, không chừa gì cho ai,
Những kẻ ấy tình thương không có,
Miệng lúc nào cũng vì gia đình,
Đàn ông tiểu nhân mới tin ngay,
Kẻ cắp gặp bà già, quy phục,
Kẻ cắp gặp kẻ cắp, sinh lời chung sao!?
Vậy nên người tu tâm, tu tính,
Đời của họ chỉ có một,
Vậy nên kiếp này hay kiếp khác,
Làm gì sai, họ nghĩ nhiều sửa ngay,
Đã phận là con người,
Trách sao có chữ "duyên"
Duyên đời, duyên trời hay duyên người,
Gia đình cũng là duyên,
Con người, họ hiểu rằng chả ai tốt với mình,
ngoài gia đình mình đâu,
Súc sinh mà làm người, tính cách sớm rõ như ban ngày mà thôi,
Các ác sợ bóng tối, như kẻ thích thầm thì sau lưng,
Tuy hàng xóm nên kết, nhưng vẫn lo gia trang phần hơn,
Ai rảnh rỗi quản ta, ta tránh xa chẳng nói,
Cứ gần những kẻ ấy,
Sớm muộn ta cũng y như vậy mà thôi,
Tu đâu bằng cái miệng, mà là tu tâm tu đức cơ,
Cái miệng là để ăn chứ đâu phải để thải,
So sánh mồm với thân, mồm bằng cái đinh chi!!?
Vậy nên tu thân, là tu hành, tránh cái mồm hại cái thân!!?
Nói gì ra phải nghĩ, nghĩ lúc nào là do quá trình sống,
Ai mà nghĩ gì ngay được, xảy ra rồi đau khổ biết bao !!!
Ai hơn ai do nghiệm bài học hay trong đời,
Sai một li đi một dặm, sống tốt mà ác một lần cũng là tội,
Vậy nên biết sai biết sửa, quay đầu còn yêu gia đình mới hay,
Bỏ chạy theo cái ác, quay đầu chẳng còn ai!!!
Tâm sinh tướng phù hợp chứ có nghịch lí như cái miệng đâu,
Ngồi tĩnh nghĩ về mình, có phải hay hơn nói người khác không!!?
Chuyện đời vô lo vô nghĩ là lúc an nhàn hạnh phúc rồi,
Con đàn cháu đống, ai cũng toàn vẹn cả,
Già rồi ngồi ngắm chúng,
Kiểu gì cũng tìm thấy niềm vui!!!
PHẬT ĐẾN ĐÂU CHO ĐI RỒI LẤY LẠI CHO NGƯỜI XỨNG ĐÁNG MÀ THÔI!!?
Comments
Post a Comment