Thời đại nào chẳng có anh hùng,
Chả có thời nào không có mĩ nhân xứng với anh hùng,
Đất nước nào chẳng có ca dao thành ngữ,
Có những hoàn cảnh tượng đương,
Có tinh hoa nào không đẹp,
Có cái xấu xa nào không bị phê phán,
Lên án để người đời biết sợ mà tránh đâu!!?
Sự phàm phu tục tử thành tục ngữ để đời,
Lưu truyền những điều đẹp đẽ thông qua những ý chí mạnh mẽ dám đối diện với cái ác bằng sự lương thiện mà kẻ ác cứ ngỡ ngu ngốc mà coi thường,
Lòng người khó đoán, nào cho con người thấy đâu,
Nếu làm con vật súc sinh tự muốn sống nơi rừng rậm u tối thì dễ rồi, muốn sát sinh cũng chẳng đồng loại nào cản được,
Còn nếu muốn làm người, làm kẻ đứng đầu nhân loại, thì con người khác với con vật ở chữ đức, có lòng nhân ái và chịu nhân quả,
Nếu kẻ nào không muốn, cứ sống ngược lại, thì sẽ quay về chữ" con" và trở thành cấp bậc bị con người sử dụng để duy trì cơ thể sống,
Bởi cùng là con, sao người lại có quyền tôi luyện và yêu thương những con vật vâng lời, và coi chúng ngang "con mình",
Ăn những động thực vật phục vụ cho bữa ăn,
Và mắc ói khi nghe nói đang ăn thịt người, là động loại của mình!!!
Đau khổ khi nghe những lời nói so sánh mình với súc sinh, súc vật,
Và nỗ lực tìm đam mê thay vì bị đồng tiền sai khiến,
Sao có THAM THÌ THÂM, NHÂN NÀO GẶT QUẢ ĐÓ,
Sao có tỉ năm ánh sáng, nhưng thời gian sống lại tính bằng giây, nằng phút, bằng giờ,
Chớp mắt chết đi, nhưng lại tái sinh và phải tìm lại chính mình,
Một con người mà từ việc dạy dỗ của cha mẹ, thầy cô, và bản thân cũng chỉ cách học ấy phải phù hợp với nghề nghiệp sau này,
Có nghề nghiệp vẫn tiếp tục khám phá, học hỏi đam mê và tìm thấy mình sẽ đạt được gì trong tương lai,
Và câu nói cuối cùng, "cha mẹ dành tất cả là cho con yêu bé bỏng"
Đứa trẻ đáng yêu mà đời này hay kiếp khác chúng ta mãi thuộc về nhau!!!
Cùng là người sao có thể sợ cho mình mà chẳng hề sợ cho người khác,
Muốn con mình và mình hạnh phúc, chứ không muốn điều đó với người khác,
Đó là suy nghĩ của quỷ ma rõ là không ai dạy dỗ đào tạo được,
Con vật, thực vật có tính người đều khao khát được làm người,
Nhưng nếu chúng không bỏ được tính khi còn làm súc sinh, thích cướp thân xác để thoải mãn dục vọng,
Thì quả là mối nguy hại cho cả nhân loại!!!
Đời nào chả có kẻ tài, tài đi với tai một vần!!!
Kiều cũng có tài, đàn ca múa hát cho đời chàng thêm vui,
Chàng nào nghe rồi ngẩn ngơ, muốn Kiều về đàn riêng cho mình,
Ai ngờ kẻ chết vì tình, cũng có kẻ muốn bỏ vợ mà trời chẳng cho,
Lấy vợ rồi tài tình đi mua, tiền mà chẳng có, có ma mà thèm,
Kẻ nào vợ xa vợ gần, bởi nắm quyền, nắm luôn tiền bạc chẳng vợ nào hay,
Làm vợ dại lắm tin chồng, hi sinh thân thể, kẻ chồng chán ngay,
Miệng nói chả ai sánh bằng vợ mình, đi bồ cũng nói tặng cùng một lời nói, bồ tấm tắc nịnh bợ ngay,
Sau cùng thứ thuộc về nàng, nàng giận một tí, đuổi đi, kẻ làm chồng vui mừng đi ngay!!
Làm vợ chớ ôm việc vào tay, ngỡ là chịu khổ, chồng chịu khổ cùng hay sao!!?
Có con ngoan ngoãn chẳng sao, suốt ngày khóc lóc, nàng khóc cùng ai !!?
Ở đời đàn bà, người tới người lui, từ chối cũng bởi thân mình mình lo, vậy mà chồng tìm cớ chia tay, dù có thanh khiết cũng trơ tráo lời nói như nào!!!
THƯƠNG QUẢ ẤU CŨNG TRÒN,
StNàng yêu nàng giữ, hất hàm bảo luôn bồ ngoan hơn, lấy bồ về rảnh tiền hơn, hai kẻ xài hết nhanh hơn hất hàm,
Đàn ông hễ có cơ hội, nắm thứ trinh tiết trước, yêu lấy dễ cùng,
Nhưng đời cái gì có dễ, mất nhanh hơn lốc xoáy cuốn người,
Gặp bồ đanh đá, vợ nào hiền ngoan,
Kẻ tám lạng, người nửa cân,
Muốn cướp chồng chị, xem tài đến đâu!!?
Hóa ra được mồm, lòng bất an,
Vợ bất cần nắm lần phần hơn,
Vợ mà đổi phần bất an, kẻ ấy cười khẩy, nhanh kéo chồng đi luôn!!!
Có cha mẹ mà li thân, con cái kéo gần, cha mẹ biết phần mình sống vì con,
Nhưng xin đừng sống kiểu bồ ai nấy lo,
Mấy con bồ ấy lo được con mình đâu,
Tình cảm chỉ có một lần đúng thôi,
Sau một lần đó, bồ dài phát kinh!!!
Sống đời lo mình chưa lo, lo cho Thiên hạ, con trời khắp nơi,
Bởi con được sinh ra đời, cha thì trước mặt, nhưng hành động lạ kì,
Con tìm con hiểu, "cùng người khác người" là chi,
Con có bỏ qua cho kẻ hai kẻ ba,
Nhưng đời này kẻ phú ông mới lắm bà một con,
Người nghèo mà đẻ nhiều quá chẳng biết đường mà nuôi,
Con gái buồn con khổ đưa thân cho chàng khắp nơi,
Lúc vui hú hí, lúc người gọi khéo về ngay,
Không người kéo lại, thân gái dặm trường 12 bến nước chẳng lần bến chi!!!
Tôi không thích ngồi giữa quản ai,
Xin đừng để nhắc nhiều không hay!!!
Kẻ Kiều cũng có tội đời trước đây, không lo tu tập, thoát gia trang, tự vạch tội ngay,
Kẻ đàn ông ngỡ vậy mới tốt mới hay, đàn ca múa hát, kẻ nào không ngọt lọt tới xương!!!
Thôi kẻ biết tránh một vợ một con, kẻ nào ham muốn chết ngay dưới chân kẻ phàm!!!
PHÀM PHU TỤC TỬ ai hay khi vui đâu,
Làm gì nghĩ trước không kịp làm ngay,
Chửi bới là để ăn may, thôi nghỉ ngơi tí vạch ngay kẻ bầu,
Bầu bì đâu cần ăn cho thân đâu,
Kẻ béo, cũng lầm mang bầu đấy thôi,
Lấy con để nhập môn thôi,
Vào rồi mới biết, môn gia bất phàm,
Phàm là kẻ tham lam, quan từng cửa ải, gặp trúng quý nhân,
Lừa được cả trời rồi, ai ngờ lưới trời nhân quả tốt hơn!!!
Ăn may cứ tới ầm ầm, mà thân tàn tạ mấy lần mới an!!!
An rồi sấm chớp ầm, lòng vẫn tưng tỉnh chưa ngầm ra chi, lòng thì giờ chỉ muốn quản tiền tài thôi,
Ai ngờ quý nhân rời đi, kẻ tàn ở lại, ta tìm chốn an hơn!!!
Quý nhân lắm tiền chẳng cho kẻ vô ơn, ở lại lo trả nợ xung quanh đủ rồi!!!
Mồm mép xưa nay hay ho, cắn gần khắp thảy lừa người chẳng thấy lo,
Giờ đây chó sủa gần xa, báo cho người biết quý sắp gần người an!!!
Chuyện Kiều bắt nguồn từ Trung Hoa mà, sao dịch lại tiếng, ý nghĩa vẫn còn nguyên vẹn thế!!?
Đời mà, cùng là con người, hoàn cảnh sống, chỉ có hai thứ là lương thiện và độc ác thôi, sao cuốn sách đã trọn vẹn tính cách con người ấy và đã miêu tả hết được đời của kẻ trăng hoa đi kèm với đời hoang dâm là thế!!
Kẻ nào vào lầu xanh lại có tấm lòng chung thủy cho được!!!
CUỐN SÁCH DÀI NHẤT VIỆT NAM, CŨNG NHƯ THẾ KỈ!!!
Trọng Thủy vì sao sinh ra trong gia đình gia giáo, sao có thể chọn nhầm một kẻ bán thân!!?
MÔN ĐĂNG HỘ ĐỐI không sai, sai do cách nhìn của người chưa tới, Thủy có chữ trọng nhầm người, và giải thích rằng lấy Vân về lúc chưa yêu không cam lòng, và tiếc đời Vân dùm, mong Vân đi tìm hạnh phúc, sao sinh cùng cha cùng mẹ, đời Vân có vẻ bạc theo cách nghĩ của chàng trai nhà nhà họ Kim, nhưng cô ấy chính là cô gái đáng trân trọng biết nghĩ cho người khác, và cố ấy thương chị hết mực mới không chiếm Trọng cho bản thân mình, trong khi Thúy chưa trở về là chị mình, tình yêu chẳng có ngày đáp lại vui không!!?
Nhưng nhường kẻ ấy nó lân đằng đầu!!!
Còn nếu cô ấy giống kẻ chỉ muốn tất cả đàn ông thế gian phải yêu mình có dễ không!!?
Có lẽ cô ấy phải chờ thời gian trả lời tất cả, thời gian hạnh phúc nhiều cho người lương thiện, ngắn với kẻ tham lam mà!!!
Chờ là phải thấy, kẻ không chờ nổi sao thấy được đây!!?
Chung thủy khó, tình ái nhân gian là đau khổ!!? Vân hiểu rõ nên chỉ chọn vai phụ trong đời chị mình,
Còn đời cô ấy thì không cần ai biết cả!!!
Mình cô ấy biết là đủ rồi!!
Bởi tình đầu chóng tàn, mà khó quên,
Tình cuối mới là tình trọn vẹn nhất mà đàn ông thường bỏ lỡ để lại chạy theo những tình như tình đầu!!!
Quên đi rồi lại nhớ khi ta có kỉ niệm, tình khó quên vì lắm kỉ niệm đẹp mà,
Khiến đàn ông nhớ ra vợ chồng đã trải qua những gì, lúc ấy bùa chú của mật ngọt mới tan mất,
Bởi mới có câu KHI CHIA TAY HÃY NHỚ VÌ SAO TA BẮT ĐẦU!!!?
Kẻ hoang tàn mới lắm người yêu mà mong được che chở bảo vệ, bảo rằng mình không xứng, nhưng thấy chàng yêu mình thật lòng, rồi nghiễm nhiên chấp nhận, có vẻ kẻ ấy vô cùng khôn ngoan lấy tình yêu ra làm lá chắn rồi níu giữ không rời, dù chẳng có tình cảm gì, vậy mà các chàng cứ tưởng mình đang được yêu thật lòng đấy,
Bộ mặt ấy mấy đàn ông thấy được ngay đâu, kẻ ấy nào dụ dỗ bằng lời chửi bới, nói bản thân mình không tốt để người ta nghĩ là không tốt đâu!!?
Cho đến khi tấn gia bại sản rồi mới phát hiện mình đã bị lừa thế nào, người vợ nay trở nên đáng kính và khó tìm, kẻ ấy chịu khổ một chút đã chịu không nổi rồi!!!
Đi chơi chọn rau sạch bảo lí do, về rước bệnh cho cả vợ con mình!!! Thuốc là, rượu bia đến bồ bịch, làm đàn ông trong mắt các ả sướng có chi bằng, thôi cho bớt sướng là về hành vợ mà thôi!!!
Xin lỗi và được tha thứ, chứ chẳng thể quay lại nữa rồi!!!
Bởi một là vợ hai nên là con, nếu từ con bồ này sang con bồ khác, chịu trách nhiệm khó lắm, chàng ơi!!!
Lấy của vợ chịu trách nhiệm với bồ dễ giờ vợ đi rồi lấy gì chịu trách nhiệm đây!!
Bởi của không phải của mình dễ cho, của mình rồi không dám cho ai bao giờ,
Có rận cãi nhau có thua gì với vợ cũ đâu, mà xưa nói hay và ngọt ngào với nhau lắm,
Người con gái chúng thủy nhất là lắm kẻ yêu nhưng chẳng hề đẩy đưa kẻ nào, thà chết cũng không nghĩ đến phản bội,
Đàn ông lắm thời gian giải thích tội lỗi và bắt phụ nữ tha thứ trong chớp mắt,
Phụ nữ chẳng sai, chưa kịp giải thích chồng đã bảo đau lòng hại chết người vợ đáng trân trọng của mình,
Có đáng không!!?
Như có vi khuẩn có lợi và có hại luôn chiến đấu với nhau trong cơ thể để tìm lấy sự cân bằng cho có thể ấy,
Có ác, cái thiện mới vùng lên đấu tranh tìm sự công bằng của hòa bình,
Ai thích ác cứ ác, sẽ bị trừng phạt sớm thôi,
Người lương thiện được rồi, hạnh phúc, cảm động lắm, mãi mãi mãi không bao giờ vụt mất cơ hội được thiện mãi mãi đâu!!!
Đừng nói trên đời không nên có kẻ ác, bởi kẻ ác cũng vùng lên sống để trả thù đời đấy thôi, chúng có chấp nhận chết an nhiên đâu!!?
St
NAY KHÔNG LÀM NGAY, ĐỢI KHI NÀO, LƯƠNG THIỆN!!!!
Tái sinh để trả thù, sinh ra đã hận đời, ai sẽ làm chúng hiểu rằng, thay vì đợi quên hận thù, chúng hãy làm việc để quên đi,
Nhưng không, chúng chính là không làm mà muốn có ăn!!
Ai phục vụ cả đời được đây, người thiện cũng có mong ước của họ, nhưng nó chỉ là thiểu số trong những điều họ làm tốt mà thôi!!!
Thiện và thù đúng là đi một vần!!!
Mà muốn điều ấy phải làm sao, mỗi người đều rõ, chỉ cái ác là không bao giờ biết được vì sao người hướng thiện được còn chúng thì không!!? Chính vì lí do đó mà chúng ác mãi khôn nguôi!!
CƠM NGON CANH NGỌT NƠI ĐÂU, VỀ BẮT VỢ LÀM MẸ, BỒ LÀ NGƯỜI YÊU!!
Có bạn chớ biến bạn thành thù,
Kẻ nào muốn thế tìm đường lánh xa!!!
Bạn bè có bạn gần xa,
Bạn xa giúp ít, bạn gần ta giúp cùng,
Không bạn nào giúp ta cả đời đầu,
Đời họ còn chưa ai giúp,
Lọt mặt bắt mình giúp hoài sao!!?
Có lúc phải giúp người ta,
Nhưng đừng kiếm cớ bắt người ta giúp hoài,
Kẻ chỉ mong đợi giúp là tốt,
Cái tốt ấy đòi hỏi ta mấy đời!!
Thôi thì việc ta việc người,
Giúp người khốn khó, nghĩ ngày mình gặp gì oằn acnhr tương đương,
Nhưng giúp hoài người chẳng mang ơn,
Người giúp ta một chút, khoe khoang khắp làng,
Thôi dừng để nhìn lại gia trang,
Tốt với người dưng thế, gia trang bất hòa,
Như chàng Trọng yêu lắm nhưng chẳng thể giúp Thúy Kiều,
Bởi trọng hiếu trước, thảo mới đến sau,
Nam nhi muốn tự mình làm việc lớn thôi,
Ăn của cha mẹ, nhục lắm chẳng ham dựa hoài,
Kẻ có ý chí chẳng tham,
Ăn được ý chí người khác mới tham của người!!!
Nghĩ đến bị gọi ăn bám, lòng đau như cắt, miệng đời tuôn ngay,
Làm nam thương cha thương mẹ quý ngay,
Tình yêu để đó, ăn may biết chừng,
Kiều, Vân một chỗ dạy mà,
Phân chia chia sao để đau lòng cả 3!!!
còn tiếp!!!!
Kẻ nói hi sinh chả ra, dứt ra làm đĩ ngay chẳng biết cha mẹ nghĩ gì!!!
Kẻ hiếu thuận, lại chẳng thuận chàng,
Thôi thì cho chàng sai luôn kiếp này,
Nếu kiếp này ta với chàng dứt tình cô đơn phũ phàng,
Nhưng đổi ngược lại gia đình ta chẳng dứt theo, hiếu thuận dễ dàng,
Có cha có mẹ vui sao!!!,
Kiếp sau chàng thuận ta chung một đường,
Kiếp sau chẳng chung chị, chẳng chung một nhà,
Tiếng lành mình gia, kẻ làm đĩ thỏa người ta, đi rồi chẳng giúp được gì, lại còn biến lành thành hung,
Kẻ ấy vừa đẹp vừa sang,
Ai mà đấu lại, Hoạn Thư chào thua,
Kẻ chả dám ở lại lo cha, giơ tay ngay đòi lấy, việc lớn bán thân!!!
Cha già, ốm, bần, không tiền ai lo,
Bán thân còn được sung sướng lại còn trách gia,
Đi khắp mọi miền gần xa, nay mơ du lịch cả thế giới tiền đâu!!
Làm đỉ là dựa vào đàn ông mà!!
Đàn nào hết lợi dụng được nữa, chuyển ngay chẳng ngần ngại gì!!?
Thế mà đàn ông cứ nghe lọt tai,
Thoát chốn lầu xanh thế đấy, Trọng Kim thương gì !!?,
Cũng bởi nghĩ ả cứu nhà, chàng mới đâm hoang tưởng thỏa thương gia đình!!!
Đời nào mấy kẻ thứ ba, thương con của vợ cũ, tốt với mọi người đến già đâu!!!
Thoát chốn lầu xanh, chẳng dám về nhà, chỉ gặp Kim Trọng giả tạo nát thân,
Biết Kim chẳng thích mình đâu, Vân vẫn im lặng, việc mình mình an!!!
Thế mà câu chuyện thuở xưa, nay mà ráp lại giống y muôn phần!!!
Ả mất của tiết cho Khanh, chung thủy mất lượt với Kim đâu nào,
Đáng lẽ vào lầu xanh chẳng mất gì, mà sao ngu dại trai lừa mất cho,
Lừa rồi biết thân gái mà dừng, đây lại đĩ hết người này người kia,
Kim nào có chứng kiến đâu, ngày nay đảo người, Thúy có dành thương Vân!!!
Còn bảo Vân sướng muôn phần, được xinh, được đẹp đước phần nết luôn,
Kẻ ấy chỉ thích đổ thừa,
Nay lấy xác ấy, sao tính chẳng đổi thay!!?
Vân biết có lắm Sở Khanh, vậy nên một bước, biết kinh mà nghiệm ra!!!
Tu tập đâu cứ phải vào chùa mới ra, chỉ kẻ khổ đời mới chung,
Tu tâm dưỡng tính tốt hơn, sống đời phải tu, giống vào chùa gặp đức thầy mà mê!!!
Mê thế phá đời thầy hoang, phá luôn đời mình thoát tục mấy chi!!!
Đời tu trước, chết vẫn phải tu,
Ai như những kẻ đeo mặt nạ đi tu,
Nam nữ thọ thọ bất tu,
Gần nhau mãi, chịu thấu Đạo nào!!!
Thôi biết thân gặp lại được chàng, nếu chàng lại không thích, mời nàng ấy của chàng cùng chàng tu!!!
Đàn ông chỉ đau lòng khi ta chết thôi,
Nếu ta còn sống chàng chẳng tiếc chi!!!
Kẻ nghe đồn casting phim,
Chưa chuẩn bị gì hết, nghĩ ngay vai chính chắc vào tay mình,
Cuối cùng vai phụ chẳng được, cứ thế quần chúng, hậm hực làm luôn,
Người khiêm tốn ngày nào hay,
Chuẩn bị kĩ càng, ăn may chẳng được,
Bị đuổi, lòng vẫn an nhiên,
Về nhà tìm nghĩ lại, tìm ngay kinh nghiệm sau này,
Tiếp tục ba lần chẳng được,
Trời thích thử lòng người thiên,
Thôi về tìm việc khác, kiếm tiền, chẳng còn cơ duyên gì nghề nữa rồi,
Làm việc khác lòng nghĩ lại, thôi thì sử dụng anh em sao chán lại buồn,
Mở lời chia sẻ tâm tình, quyết tâm khiến nơi mình làm việc thành nơi hào hứng ngay, mọi người đồng lòng vì vui thay,
Làm việc mệt mỏi, hát nhảy ngay chẳng cần mời!!!
Hóa ra trên đời nhiều người giống mình, việc nhiều lắm, thất nghiệp mới vô!!!
Bởi thế trên đời ai hay trước được gì, Thiên cơ khó lộ, chứ lòng người chia sẻ hay có người hưởng ứng ngay!!!
Kẻ nào sống đời múa mồm hay, hóa việc tới tay khó hoàn thành, chứ nói mồm việc người nhanh hơn làm!!!
Bởi đời chớ tin người ngay, từ từ tiếp cận, hay dở biết được chừng!!!
Kẻ bắt chước hay, nhưng đứng trên sân khấu vẫn ngại ngùng,
Tự tin chẳng có, cảnh nhỏ, lớn , kinh nghiệm đều vô tâm, bởi cái bóng người đầu quá tuyệt vời rồi!!!
Kẻ tham lam muốn đóng vai chính mãi, người khiêm tốn đóng vai để đời được rồi,
Sống đời mình không sống lại sống đời người,
Cả đời đứng bóng làm gì cũng sai!!
Sai rồi lại cứ càng sai,
Ra đời mà vẫn diễn, thoát vai khó lòng,
Vai tốt chẳng nói, vai ác thua rồi!!!
NGHỀ DIỄN!!!
Xin người đừng quên lời tôi,
Sau này có chừng nhớ ra sử dụng cũng nên!!!
Đừng thấy vui trước mắt mà thề thốt lắm,
Sau này ngoảnh mặt hỏi sao chẳng ai bao dung mình,
Có sai có sửa thường tình,
Ai sai hết lầm này lần khác một lỗi, bảo là gia đình ai tin!!!
Comments
Post a Comment