Kẻ nào biết đường mà quẹo, Là đã đi đường ấy rất nhiều lần rồi, Kẻ nào biết đường tắt, nguy hiểm mà đi hoài, (1) Gặp bon xấu ngày nào chẳng biết lần thôi, Bởi kẻ xấu thấy ngon lành, thủ sẵn nơi ấy rồi, Sao tránh được, đành phải tìm cách đi đường khác thôi, Tuổi còn nhỏ, mà bị dẫn dụ, Lớn lên thành gì, không tự biết được sao!!? Nay người người gọi LGBT thôi!! Ngày xưa cứ bê đê ô môi thẳng thừng, Chẳng ai thích là người thế đâu, Nhưng thấy tình cảm an toàn lại là cùng phái mình, Hiểu nhau, đâu cần thế đâu, Nhưng họ cảm thấy thích thì tự nhích thôi, Muốn chứng tỏ mình lên ngôi, Đỡ cha mẹ mắng, lòng tủi chẳng an, Lo sợ đủ thứ đủ điều, Cớ chi vì tình cảm mà làm liều tùm lum, Thôi một lần khó khăn, vượt qua được, vang danh một lần tiên phong, Hỡi người nào giống tôi ơi, cái chi là bệnh, cái gì là lành, Lòng người khi đủ đầy rồi, hướng về cái an, cái bình yên thôi, Đấu đá đã một ...
CÁI GÌ QUÁ CŨNG THÀNH BỆNH TẬT!!! Tâm Thần Phân Liệt là bệnh tôi được chuẩn đoán, và hành trình tự nói chuyện với bản thân để tìm ra điều cần nhất nhất và tốt nhất là gì? Thước chuyện nhỏ ý nghĩa lớn, hy vọng sự chia sẻ về điều tốt đẹp sẽ giúp ích được cho tôi và cho mọi người giống như tôi!