Skip to main content

VỊ VUA MỘT NƯỚC CÓ ANH MINH LÀ NHỜ CON GÁI NGOAN, CHỌN CHÀNG RỂ BIẾT YÊU THƯƠNG SINH MỆNH ĐẤT NƯỚC!!!

........ LÊ NGÔN BÌNH CHÂN NHƯ......... 


Nếu lấy mạng đổi mạng thì tốt thôi, 

Một sinh mạng mà quá nhiều kẻ thèm khát, 

Thì thân xác đó hóa rất có giá trị,

Lắm kẻ ăn cắp xong, ném vào mặt người,

Bảo chẳng cần,đôi khi làm thiện chính là món nợ đời, ai cũng muốn giải thoát để từ thiện, 

Lòng mong đợi hưởng thiện chẳng khác gì đem xui xẻo của mình cho kẻ khác, 

Bởi có giá trị đời người mới gửi gắm, 

Nhưng ôm cục nợ ấy mệt lắm người ơi!!! 

Tuy vậy nố điều này như nói rằng bạn đừng từ thiện nữa là sai, 

Hãy từ thiện đúng cách, hãy dành thời gian cho nó như dành cho con bạn một cuộc sống tràn đầy yêu thương hơn, 

Chứ không phải cứ giục tiền vào mặt người khác, bắt người nhận là xong đâu, 

Ai có lòng tự trọng, và cần sự thành tâm, để tương lai người nghèo không thất nghiệp,

Ai là người tạo công việc ổn định cho người nghèo, người nghèo họ cám ơn suốt đời, 

Ai cho họ một bữa ăn, họ chỉ cảm ơn ngày hôm đó mà thôi, 

Vậy nên nếu tích đức có thể đếm được, thì nó đã là số như tiền, 

Còn nếu tích đức bằng tâm nó mới đồng bộ!!

Thứ không thể thấy được, ta càng phải dùng nhân phẩm, lòng từ bi, và lời nói chân thành, 

Như những thầy tu không tu, sao ta phân biệt được khi họ đã mặc áo tu rồi!! 

Đó chính là lúc ta dùng kinh nghiệm mà phán đoán nên tránh hay nên nghe lời khuyên chân thành từ những người thầy đích thực, 

Duy đi tới nửa cuộc đời, thầy của tôi chính là cha mẹ, ông bà, tổ tiên mình, 

Còn người dưng đã nhọc công 16 năm trời rồi, 

Giờ phút này ta phải trả hiếu cho người sibh thành nuôi dưỡng và bỏ tiền vô điều kiện cho ta lâu nay, 

Ta lại bỏ trốn sang quê người mà khóc không ai hay, buồn không ai biết, 

Một nụ cười chân thành cũng đều là không có mà thế thay bằng sự giả tạo, chạy mãi theo đời, bị lừa một cú là mất hết luôn, 

Học đời đi lừa người khác, chưa gì đã bị đánh không thấy trời đất mặt mày, mà than trời thở đất thôi, 

Vậy nên bất hiếu trọng tội, nhưng dễ mà bất hiếu vì nghĩ bản thân đủ tốt với thiên hạ rồi, đều muốn nhận chứ chẳng muốn cho, bởi giờ có chứng minh cũng chẳng ai thấy, vì sao phải đáo hành nhọc thân!!! 

Bởi có những kẻ bệnh chẳng biết mà chữa, 

Âm thầm giấu đi và bắt đầu chỉ làm việc xấu, bởi cơ thể đòi hỏi, cuối cùng bệnh càng ngày càng nặng, 

Lúc gần đất xa trời mới than thở rằng, ta quả thiệt tội nhân, có mắt mà không hơn người mù!!! Giờ phút này mắc trọng tội vì thân xác do cha mẹ cho, mà giờ sống sao, chẳng khác gì mang tội bất nghĩa, bất nhân mà sanh bất hiếu!!! 

Sống đời sao chết đi cũng về nơi y vậy!! 

Cớ gì cố ý không hiểu mà phó xác mặc giao cho quỷ lang thang trong đời có ở khắp nơi, 

Sẵn sàng nhập vong những kẻ chỉ thích cô độc hại người, 

Ác khen ác ác cùng cực, giờ phút này, ta cũng là người dưng thôi, 

Khuyên sao mà bằng tự lòng mong mỏi, 

Thân còn khỏe, còn nói hay, lúc nhức đầu đến điên loạn, một giây coi chịu nổi không mà hành người!!! 

Lời khuyên chân thành thường bị bỏ lỡ, 

Kẻ cầu thần, cầu phật, cuối cùng chỉ cầu cho mình, 

Sao lại có thể lấy tên người khác cầu cho, 

Phúc đức sinh ra chẳng ai cướp được đâu, 

Chỉ cướp được chút may mắn đã bị ma che, quỷ vờn, mà chạy theo mãi không ngừng mà đổi mạng với quỷ sớm thôi, 

Kẻ trước sau tính đủ cả rồi, kẻ chưa dính phải sao nói lời ngông, lời cuồng!! 

Ta đoán lẽ nói thường thường, còn không muốn hiểu, bởi được cha mẹ dạy đâu, 

Giờ đổ thừa tại cha mẹ chứ bạn bè được bên cạnh bao lâu mà nhiễm thói hư sanh lòng bất nhân!!! 

Nếu lòng thích, bạn xấu mới quây quần, 

Chứ đã không, là quyết tâm chết cũng đồng lòng với kẻ gian tham, 

Kẻ nào được phước báo ân, tưởng thân hay lắm, cứ phiền lòng người ơn hoài, 

Ơn nghĩa đã trả xong rồi, giờ không từ thiện cho kẻ hại ta!!! 

Lòng ta giờ chỉ hướng mẹ cha, và người thương mình mới thương cha mẹ mình!!! 

Giờ kẻ nào nói hay không làm, cớm đến miệng đà hóa thành than lửa nuốt mà đặng đâu, 

Thích làm ngạ quỷ đói khát muôn đời thì hãy tham lam, bổn xẻn phần hơn, 

Nỗ lực không thể so sánh được đâu, 

Duy trì trong khói lửa, thân nào mặc giao, 

Cứu người chết đói không sao, 

Cứu người no bụng, ta bị kéo cùng đói theo, 

Nhìn thứ lừa đảo đẹp sao!!? 

Lúc mà biết được mới biết bần cùng gặp nhau!!!

Ai ơi, ta đã báo mộng rồi, nếu mà chẳng tỉnh, ta cũng chẳng làm sao, 

Tới đây kháo nhau hại ta, giờ lại bảo ta hại lại kiểu gì, 

Không sợ người sống, hãy sợ người chết đi, 

Nỗi oan ngàn đời có thể phá hủy cả nhân gian này!! 

Kẻ ác tưởng đâu hành người cả đời, 

Kẻ ấy đã xuất hiện lột mặt rồi, giờ nói đúng hay sai đều chẳng ai tin,

Tự lo thân đã khó, sanh ra kẻ lười biếng, cùng nhau làm ác đều hợp không ai bằng, 

Người thiện bảo mình chưa đủ thiện lên ngôi, 

Nhìn dân hèn kém, khó nuôi, 

Tiền kiếm vất vả, lại gặp đứa con thay lòng, 

Ăn xài thì nó hết nhanh, biết mà tiết kiệm, cả đời sống xài vững tâm vững bền,

Ai ơi nhớ lời dạy con, đừng ham công tiếc việc mà dịch hành mới bên, 

Giờ kẻ nào vượt biên, ranh giới chẳng biết bên nào mới sướng, 

Thấy ai nói sướng, chưa kiểm chừng đã theo, 

Lúc thời gian dài sướng không sao, 

Đã về bên ấy thì sống sao đặng lành,

Ai ngờ quá khứ lặp hành, thói y như cũ chẳng màng, là do ngu dân, 

Chiến tranh chỉ cần sức thua nhanh, nếu mà dùng trí kiểu gì cũng qua!!!  

Giờ đây tôi bạn xuất gia, tu tâm dưỡng tính, chứ tu khổ tu chi mà khổ thêm, 

Gần tôi bạn sẽ ngộ liền, điên điên là kẻ chẳng liên hoa đòi bắt mặt hưởng phước tầm gửi, chứ không phải người tài cao phước Liên Hoa đặng lành ngàn năm!!!

Kẻ ngồi tù cứ đi khắp nơi gây phiền hà, 

Kẻ ngồi tù chỉ mong gặp lại mẹ cha trên Trời, 

Kẻ ăn cháo đá bát cùng Đời,

Ta thủ thỉ cha mẹ chờ ta chết cùng, 

Đừng để con bị mồ côi, 

Chuối chín phần mẹ, chuối già phần cha rước mẹ về chung, 

Sinh con khó nhọc muôn lần, 

Sanh con bất hiếu thà đừng sanh mệt lòng, 

Nhưng dù thế nào cũng bị còng, 

Số tám là phước phần được tu,

Hình tròn là luân hồi, chỉ cần vào giữa sẽ gặp giao điểm thoát thân,

Vậy nên có bị còng chân, vẫn còn trí đó, tìm cách thể hiện tay, não, thân từng làm sao mà bị còng, bị oan ai cũng giành phần, 

Hãy đừng để kiếp sau, mất tay mà mừng, 

Mừng từ nay chẳng cần lao động, 

Mừng vì từ nay được hầu, 

Ai ngờ ông trời công bằng lắm, 

Lấy của ai cái gì là bù ý chí hơn người ngay,

Tất cả là con trời, thương thì thương lắm, nhưng thưởng phạt phải công minh!!! 



https://fatorskinnyfat.blogspot.com/2021/07/kiep-truoc-kiep-sau-kiep-nao-giau-la.html?m=1 



Lắm kẻ chơi điều dị thường, 

Khiến cuộc đời làm bao nhiêu là đổ hết vào danh vọng, 

Nhưng chẳng biết những thứ đó cũng đều bắt nguồn từ lừa đảo, 

Tiền lừa người có nhanh hơn tự làm, 

Mà một đường dây lừa đảo, thì kẻ đứng đầu sao không sướng, 

Muốn tìm ra kẻ đứng đầu, chẳng phải khó lắm sao, 

Bởi nếu tiền trao cháo múc, thì lắm kẻ trung thành, nhưng nếu gặp toàn bạc nghĩa, vậy phải chôn giấu thân phận rồi!! 

Kẻ giàu thông minh lắm, bởi không thông minh đã chẳng giàu,

Vậy nên tiền mất tật mang, đều dành cho kẻ tham lam, 

Nhìn của người thèm khát, chẳng chịu học hành làm việc gì, mới tin vào những thứ ma mị hại người mà thôi!!! 

Ngày nay nếu ai biết trước nhờ xem tay, xem người, gọi là thầy bán dâm,

Chứ đâu dạy ai điều gì hay, cứ quan sát hồi thấy ngay vụng về, 

Những kẻ ấy chỉ tìm hiểu một tí xung quanh người ấy, rồi lảng vảng khoe thầy nơi ấy, 

Bạn có bệnh vái tứ phương kiểu gì không dính, 

Kẻ làm bậy mắt mũi lấp liếm, miệng nói luyến thoắng, cố tình kể những gì biết được cho bằng hết, để lấy lòng tin đã, rồi lừa lọc sau cho dễ, 

Thấy người đối diện không bị lừa, làm kiếm chuyện, tức tối, bỏ đi ngay!! 

Vậy nên đứng trước những kẻ này, ta cứ ra vẻ tin, là chúng vui lắm, lộ ngay bản chất, 

Ai mà muốn chữa bệnh, tốt nhất là tự hiểu mình, 

Bệnh tâm lí cũng có thể do những kẻ này mà ra, 

Đời lắm kẻ cầu xin, lại cầu thay kẻ khác, bao phúc đức người thiện, chúng bòn vét hết mới thôi, 

Gặp người có căn lành, lại khôn biết cầu xin chi, phúc đức ngày càng lớn, chúng sung sướng biết bao, 

Nhưng đời mà, bị đưa vào bước đường cùng, kẻ cầu xin nay phải trả lễ, lại bắt người thay trả dùm, 

Vậy lúc này người thật mới trình báo, trước nay cầu xin chẳng phải mình, 

Kẻ kia mặt lắm lét sợ hãi bắt đầu tâm thần bất định, làm bậy cầu thầy thật nhanh, 

Ở đời kẻ mất bình tĩnh, không dám chơi dám chịu, bởi trước nay chỉ biết hưởng sung sướng, 

Nay hai bên đều phải cùng chịu khổ, bởi ông trời bắt buộc phải công bằng, để trả lại cho tín chủ xưa nay,

Chưa làm sai bao giờ, thử thách khó khăn này đã là gì với người thiện lành đâu,

Kẻ ác nay xuất đầu lộ diện, toàn cầu xin đnags sợ, chẳng biết đang xin với quỷ sao!!?

Người lành nhờ ơn Phật, trước nay người lành cổ vũ tinh thần kiên định, xứng đáng bên nhau, 

Kẻ ác khen ác ác cùng cực mà thôi!!! Những kẻ ấy ác vậy nào nên thân bao giờ, 

Phút giây này hai thân xác là một, bởi kẻ ấy lấy danh nghĩa ta để làm ác xưa nay, 

Nhưng sao lại chọn dành ta chứ ta đâu lấy danh kia, 

Vậy nên, chắc chắn bên ta sẽ là bên uyết định, đau khổ ta hưởng đã lâu với thân xác ấy, nên mười năm rồi, đau đớn nay ta chỉ bằng 1/10 kẻ ấy mà thôi, 

Nay kẻ ấy gào thét, có ích gì, nhiều kẻ còn đang đợi thời, bao kẻ cùng hưởng chung đau khổ, bởi lúc cùng hại ta kẻ nào không cười ta đâu!!! 

Ta muốn những kẻ ấy nhận ra vấn đề, những kẻ ấy càng nói rằng hại ta có sao đâu, giờ ta vẫn lành lặn đấy thôi!! 

Ta mỉm cười, đúng là ta lành lặn bởi ta thấu ý trời, trao ta thân phận không tên, nên chẳng kẻ nào dám chống, 

Nay ta lộ diện thân mình, những kẻ ấy vẫn không biết sợ, 

Ngày xưa chia nhau đau ít, ngày nay ta cho mỗi người đau nguyên, không ít hay nhiều hơn, 

Hãy cười nhau trước sau mà cùng, 

Nay lại chọn người của ta than thở, 

Rằng bản thân bị ép chứ chẳng đành, 

Nhìn người khác sống không bằng chết, than tội nghiệp, chẳng phải muốn tội nghiệp cái thân nhất còn gì!!!?? 

Thấy người khác không bị tội, bắt đầu khóc thở than với qủy, 

Chính là bán xác hiến thân với kẻ giàu có, 

Dù tâm linh hay đời thật, cũng dùng thứ ghê tởm đồi trụy ấy mà đổi thôi, 

Là quỷ cũng thích vợ hiền, 

Nào có cần kẻ lang thang hận đời!! 

Kẻ ác ấy vào rồi, ác mà cùng cực ai hầu cho cam, 

Ngày nay, nhiệm vụ bất phàm, kiểu gì cũng lộ vài con súc sinh dè chừng, 

Mà khi làm ác lại mùng, cười vui nhất thể, nói xàm nói bưng, 

Thôi thì là ma nói ai nghe, mà bói một mình lại vui chẳng hề, 

Nói tưởng ai cũng lắng nghe, 

Hóa ra chỉ có thứ ác hiểu, tưởng đâu đùa cho vui,

Vậy nên có kẻ lắm chiêu, cũng chỉ là lắm, chưa tính được bằng tay, 

Ta đây chẳng cần xuất chiêu hay, kẻ đâu ta đó, xuất chiêu nào có ngay cần dùng, 

Kẻ nào xài hết chiêu rồi, cứ có chiêu xài mãi, 

Hỏi sao ta vượt qua ngầm rồi la!!! 

Thử thách khó khăn trong đời thiết tha, 

Ai có cách gì hay để đừng có trong đời, 

Muốn vậy phải vượt qua thôi, 

Mỗi khi lặp lại, dễ hơn muôn lần!! 

Còn kẻ nào ác giành phần, 

Thì nhân quả đến liền hôm mai!!! 

Ngày xưa lấy hình nhân thế mạng, 

Nay dám lấy thân mình lấp lỗ ác nhơn, 

Nay người làm thiện mà không làm, 

Cứ đời làm ác, chịu đau khổ để kẻ kia khổ cùng, 

Ai ơi, kẻ báo khôn cùng, cái gương bảo kẻ khác muôn lần đẹp hơn, 

Tức giận có làm đẹp hơn, kẻ ngươi xấu xí, xấu cùng xấu tận thôi, bao nhiêu kẻ trên đời, 

Ngươi chẳng bằng một phần mười người ta!!! 

Vậy nên ta đã xuất gia, chỉ để vạch ra mặt kẻ lấm lem, 

Lung gù, già nua, tối đen, không nhìn lúc ấy, xấu chi cho bằng!!! 

Vậy nên giờ phút này ngươi có gào thét đau khổ muôn lần, đây đã lần thứ mấy ngươi dụng thân ta rồi!!! 

Thôi ta thương ta cho mượn mấy lần, nói được ra hết rồi chết bần cho vui, 

Gái gú, rượu chè, cờ bạc, hút chích thứ của đàn ông nhưng đàn bà lại thích hơn, 

Vậy nên may sao kẻ ấy tự lấy xác làm thôi, 

Nhân quả bệnh tật chỉ tạt tâm lí ta chút thôi, 

Còn kẻ ấy nay bệnh tật đầy người, 

Ai dính vào ả, nhớ chừa đụng chạm ra, 

Mà mấy kẻ gặp đàn bà khỏa thân chịu nổi, 

Có người tu ta biết trước mà tránh xa ngàn trượng, gặp lại ta ngỡ chưa biết yêu bao giờ!!! 

Cả nhà ta ba đời, đều gặp phải ba điều lầm than, phá gia chi tử đến tận kẻ điếm thúi vào nhà, 

À hóa ra cưa nay kẻ thấy sung sướng thèm thuồng, tâm hồn như cáo, lười biếng thay dê không chừa phần ai!!! 

Trước nay ta đi đâu kẻ tham theo đó, nhờ phước phần tu nên, 

Ta tu kẻ ấy chẳng chịu tu, chỉ đi ăn ké, lại đòi hết luôn, 

Tưởng sướng rồi đá ta sang một bên, mất rồi lại tiếc, làm ăn chẳng nên thể thống gì, 

Nay ta phải cười khì khì, một lần thôi những kẻ tu tiền chẳng tu tâm, 

Nay ta lấy lại muôn phần, 

Những giờ phút cuối cho những kẻ ăn năn, nhưng vẫn phải xuống địa ngục trả giá thôi, 

Trả cho cha ta mạng, trả ta tâm hồn, trả mẹ ta những đứa con ngoan, để chồng về lại với mẹ ta, người vợ của tuyệt đỉnh kung-fu, 

Để con sao khéo, mà vượt được mọi thử thách đời!!! 

Ba đờ sống gió, nay ta nói được rồi, 

Kẻ ấy giờ đúng sai về cuộc đời, 

Để xem đúng được đến bao giờ lo thân, 

Trước sướng quá mà hóa rồ, 

Thôi kẻ ấy sợ gì ta mời nỗi sợ tới chơi, 

Còn ta đây chẳng rảnh làm quan với đời, 

Vì nó còn khó hơn lên trời, 

Đứng dưới cơ những kẻ ấy, chỉ có xuống địa ngục mà chi !!!

Vậy nên ta chọn bị khinh khi, đến khi ta có, chẳng kẻ nào biết xin đâu mà lần, 

Nay ta nhớ ngoại muôn phần, người đã dạy ta hiền lành, thân thương, 

Nay ta cũng nhớ nội ta, dù là nghiêm khắc nhưng cười hiền dễ thương, 

Ta sợ tức giận liên miên, nhưng quả yêu thương sao ngọt thay bụi trần,

Nay kẻ chưa gặp Nhan Quả mừng thầm, nhưng yên chí vẫn sống kiểu bất cần lại gặp ngay!! 

Vậy nên đây là lần cuối các ngươi gặp ta, các ngươi phải uống nước quên hết để sống tiếp thay, 

Nếu mà ngông cuồng chẳng chịu nghe, vậy nhớ cái gì phạt ngay không dừng phút nào đâu súc sinh trần gian!!! 

Phản bội, biết trước làm gì, thói cũ cũng bởi chỉ biết trước trời luôn, 

Muốn thay trời hành đạo liên miên, đến giờ vẫn hỏi tại sao cho không khí trả lời sao!!? 

Đừng có lừa trời mà không chịu chữa bệnh điên, kẻ cười vào mặt vào mũi gia đình mình chứ đâu, 

Bất hiếu mặc giao phó cho ai đây, 

Tội lớn nhất mà cứ ngỡ chẳng cần,

Ta đang nhắc nhở ân cần,

Nếu ngge không rõ hình như điếc rồi, 

Nhìn lại thắc mắc tại sao như mù, 

Miệng nói chỉ trích không ngừng, đổ thừa tại bản thân làm có biết nghe chi, 

Cuối cùng, đui mù câm điếc, cứ chọn một thứ là đôi liền kề, 

Bởi vậy những kẻ mân mê, nếu không đời trước làm gì đời nay chứa hoài chẳng đặng lành, đòi khổ trước sướng, lại không phân biệt khổ sướng là gì!!? 

Lôi luôn kẻ vô tội khóc cùng ròng thở than, để che đi sự giả tạo thôi, 

Từ nay đừng có than van, một khi đã ngồi đó, ta không nương kẻ nào, 

Bởi ta chính là kẻ tu làng, cả làng cùng tu, không nhờn với ta, 

Nay cha ta ghi chép rõ ràng, sau này cứ y vậy phán đoàn tội nhân!!! 

Các người không sợ bởi chưa tới lượt thôi, 

Như là tiêm vacxin xếp hàng dài kinh, 

Nhưng mà tới giờ linh, kiểu gì cũng tới sợ run cả người, 

Rõ ràng có câu trả lời chối tội cả rồi, 

Nhưng mà bối rối bởi câu hỏi chẳng như nghĩ đâu!! 

Trước nay ta nói cho qua, nay ta đã nói không qua chỗ nào, 

Kẻ nói dối nay phải nhận tội, còn dám dùng gợi cảnh cho ta đau lòng, 

Thôi thì sẽ tới nhanh nhanh, 

Nhanh hơn những kẻ cười vào mặt hơm qua, 

Ta đây đã thuyết qua, nhân quả là vậy, không làm sao đẻ làm gì!!? 

Giải thích cũng chỉ khinh khi, rõ là có tội lại tự kêu tin mình, 

Vậy nên ta đã tỏ rõ lòng mình, 

Chẳng bao giờ muốn chứng kiến ai đau khổ đâu!!? 

Nhưng kẻ ấy có biết điều đâu, có giả bộ biết một xíu nói càn nói xuôi, hại người mà ra vẻ thanh cao, 

Vậy thôi tạm biệt bạn tôi, nay chỉ có bè trôi ngang qua đời!!! 

Kẻ ác có con, cũng biết thương con, nhưng đời chỉ có hai thứ đó sống chung, đau khổ tự hưởng cần ai hỏi thăm gì, 

Như mẹ Cám, mất con rồi chắc rằng phải theo, 

Hổ mẹ chẳng ăn thịt con, vậy nên đừng phá nhà ta đau lòng, những đàng qủy ma!! 

Nếu có mắc nợ lo trả đi, nợ đời khó trả làm ma giữ hồn,

Giết cha ta cả nhà ta đau xót, 

Giờ chờ cha ta quyết định thôi!!!! 

Kẻ ác giờ thấy trước mắt chẳng làm được hại ai, bức bối lắm chứ,

Nơi đâu có kẻ ác, nơi đó có vị Vua anh minh thôi!! 

Đời dễ tráo thân đổi phận, 
Sao dễ thay tên đổ họ cha mẹ đặt cho, 
Nhìn ai cũng tưởng ngu ngốc, 
Sao dễ tin lời tứ phương, 
Lòng ta tư tương nghĩ quẩn, 
Lên mạng đọc có gì phân minh, 
Đầu óc chẳng hiểu nổi thân mình, 
Sao có thể phó thác cho kẻ xó chợ đây, 
Những kẻ ăn mặc khoe mình, 
Chẳng phải hàng tốt đẹp gì lâu đâu, 
Ta ngồi ngẫm nghĩ thật lâu, 
An lòng vì thuốc làm yên một phần, 
Nay mười còn chín phần, 
Làm sao nỗ lực cho đủ mười phần thì thôi, 
Ngày ta lên đường thay cha, 
Tay không tấc sắt, chỉ có cha trong đầu!!! 
Mộc Lan Trung Quốc thiệt ngầu, 
Ta thì thân gái luyện nào cho nên, 
Ấy vậy mà ai tập thiền, 
Ta đây tập vẽ cho liền khúc ruột yêu ma, 
Mới đầu nhận là mẹ cha, 
Lúc sau mới biết mẹ mìn, ông kẹ hại cha mẹ mình, 
Lúc đầu nhận chị chị em em, 
Hồi sau mới thấu, lười vì nhà to, 
Miệng lúc nào cũng thiếu tiền,
Ta đây cho ít, cho nhiều đói sao!!? 
Ta ngồi phân tích đủ điều, 
Cuối cùng kẻ ấy chỉ thích tà dâm, 
Chẳng nghe nổi lời nào hơn, 
Lòng ta thoải mái chút lần, 
Kẻ thích nghe lén giờ tâm tình với ai, 
Cha ta nghe ả đủ rồi, 
Nay ta tránh đủ đường, kẻ phá nào cho yên,
Thôi thì tránh được do chuyện miên, 
Kẻ nghe không hiểu tưởng mình sợ ngay, 
Khó khăn mới đầu khó kết liên, 
Càng về sau hành động biết ngay muốn gì, 
Sợ nhất là kẻ khinh khi, cứ lấy cái xác, đổi quỷ đòi ma, 
Tưởng là kiếp người sinh ra, 
Không ông bà, cha mẹ tổ tiên không chừng,
Sống mà cứ sướng không lường, 
Là gặp ngay khó nhất, phố phường ngao du, 
Thân đàn bà chứ phải thân lãng du, 
Đàn ông còn khó quả ải, 
Chứ chi đây chẳng lo sợ gì!?
Kẻ thì cười tủm tỉm giống nhau, 
Muốn gì được đó, chẳng hơn người não nho, 
Sống nho nhã biết đâu dơ bẩn,
Ai ngờ kẻ ấy gặp bần, mặt đờ đẫn ngay,
Thay danh đổi phận một lần,
Là trời đã mất một người nhân gian, 
Từ nay hai mà như một, 
Kẻ nào còn tên, kẻ đó còn được ban phúc lành, 
Kẻ nào mất dạng cho quỷ ma vờn chung chơi đùa, 
Người nào bình tĩnh vượt qua, 
Kẻ ấy là người xứng tầm nên danh thoát nợ đời, 
Ở đời làm gì có nợ danh, 
Nhưng mà ăn cắp chớ la làng người người cùng nghe,
Cầu xin đừng có bảo rằng, con mà xấu phải cho con đẹp, 
Ôi lời cầu rất thông, tự mình mình xấu, người ta được nhờ chút đẹp mà thôi, 
Lắm kẻ cầu cho một người, 
Có là mẹ ghẻ, bạn chung một trường, 
Biết nhau rõ tận đủ đường, 
Cầu xin cũng ra vẻ biết bệnh phòng cho, 
Ai ngờ cái đẹp che cho, 
Là đẹp ma đẹp quỷ, chứ nào đâu đẹp lòng, 
Người không biết mà biết tu tâm, 
Nào kẻ nào lừa được bao lâu không sanh sắc mặt mê man, 
Mê trong cõi mê, mang thân đem bán khắp phố phường hoang dâm, 
Còn có nhiều tiền hơn, 
Phẫu thuật thẩm mĩ, thay da đổi thịt, bán máu uống máu, mai danh ẩn tích mấy đời không dám thay thân lừa trời,
Thôi thì trời chẳng quản được người, 
Ai biết tự tránh, nhờ người quản ta, 
Người lành người tốt lân la, 
Hỏi xem cần giúp nên giúp gì được không!!? 
Ta bảo đừng giúp lúc ta thông, 
Khi ta cần giúp nhất định trông ra lạ kì,
Kẻ lạ biến ta thành ngu dốt không người nào tin, 
Nhưng ta nào đừng buồn vì không giúp ta, 
Chỉ duy đừng bảo ta chảnh, khiến đời lánh mình,
Còn bạn, chứ đừng còn bè, 
Ngày nào đó giúp ta được một lần cũng vui trong đời, 
Đời người ai chẳng gặp khó khăn, 
Nỗ lực cách mấy cũng lúc thật khó ơi, 
Vậy nên mà giúo không đúng thời, 
Khó khăn dễ quá, lần sau giúp sao!!!?
Cứ thấy việc gì khó chưa gì đã nhờ giúp, 
Bao giờ tự lập được đây!?
Vậy nên có kẻ chống lầy, rõ là hại bạn giờ này giải chi toán hình, 
Cười cợt quả thật khinh khi, 
Này vào bảo đời bất hiếu mặc giao muôn phần, 
Chuyện mình chưa lo việc rành, 
Đã đòi ngồi trước, ngồi trên đời làm ả địa đời sung, 
Những kẻ cùng chung một việc, 
Việc ác lại bảo việc lành, 
Không nghĩ để việc lành nhờ sao!!? 
Thói ác không nghĩ sửa sao, cứ ngồi chờ há miệng chờ sung, 
Đợi người sửa cho bao giờ mới đẹp người đẹp nết đây!!? 
Bởi vậy có được thế thân, cũng là học hỏi tam thân giữ mười, 
Miệng thì chỉ muốn đặt vị trí hiểu người,
Ai ngờ bóng tối lấp liếm càng người trên, 
Kẻ có chút tài phép là tu, 
Ai mà cho dữ như thần tu tiên, 
Đời này kẻ phù thủy ngộ tiền, thì đời đã bớt khổ vì tài, sắc vẹn toàn, 
Vậy nên có thời nào lỡ làng, tự thân im lặng biết đời sửa sai, 
Kẻ nào thích làm chính mình, sửa thì không sửa, 
Cứ lấy sai người để bào chữa cho mình sai, 
Ai nào sống được dùm cho ai, 
Đẹp không gìn giữ, có ngày quái thai không chừng, 
Đứa con tội nghiệp lắm mà, 
Giờ chơi cho sướng, sau này bệnh tật đầy ngổn ngang!!! 
Những kẻ chơi với quân hoang, 
Nghe tiền mắt sáng mừng ra ngay, 
Dù sao việc dễ đâu tới tay mãi, 
Ai cũng mê việc dễ mà làm, 
Cuối cùng rành việc bá quàng, quàng vai bá cổ, hỏi chàng cần chi!!? 
Chàng bảo với giọng cần cho, nhưng thực chẳng cần chi loại này,
Bởi lòng chàng đã có người trong mộng là ta, Kiểu gì cũng phải thử lòng các em vài phần, 
Gái gú cứ đến vạn lần, 
Vạn lần đều chạy, kiếp này không chạy nữa, cho nợ đời quản cho, 
Bước vào thật sự tởm lợm khôn cùng, 
Những dòng dơ bẩn, được cái mặt đẹp làm chi!!? 
Tình dục dành cho những kẻ không biết giữ mình, 
Con cái nhìn thấy chẳng biết ngượng cho con, 
Ngày bay thân công báo vô hồn, 
Muốn gì được nấy, thần gầy mòn héo hon, vì chiều khách làng chơi, 
Thân khỏe đi nhường người rồi, 
Nay hưởng thân ấy mà cũng muốn phơi thân ngoài đồng hay sao!!? 
Ông trời trên người rất cao, 
Làm người không thông thái bằng ông trời đâu ả mặt cáo già!!! 
Kiếp này lo mà tu thân, tu tâm sau được là do thân đã đủ tu rồi, 
Giờ kêu đứng đường đòi tu, hóa ra cũng cần kẻ nam bất cần đòi yêu!!! 
Vậy nên đề bài được giao, mỗi kẻ viết khác khát khao đời mình,
Loại bạn chưa biết giải đã kháo đồng bọn, tao là nhất chưa!!? 
Khoe khoang vốn thiệt tính người, 
Ta nghe thiệt là mắc cười quá đi!!! 
Phẩm ta đâu nhất thiết phải khoe, 
Muốn mà bắt chước, đẩy người tài đi,
Mập không giảm được hãy làm bạn mình mập lên, 
Kẻ nào nghĩ ra được, chắc bạn tốt ghê!!! 
Bạn bè mà cứ lân lê, 
Đòi mà ăn uống ngon lành nơi đâu, 
Chỗ ngon biết tuốt đâu sầu, 
Cái thân cứ thế đồ ngon phẩm độc mà chứa độc đầy thân, 
Rồi cứ nghẽn hết chỗ nào trong thân, 
Là nơi ấy mập không quản được thân sau này!!! 
Bởi vậy lời khuyên hãy ăn ở nhà, cùng chung học món, đi ăn chỗ nào về nấu được ngay, 
Lâu lâu bạn bè vui vầy, đi ăn đi uống vui vầy bữa thôi!!! 
Nấu ăn cũng dùng não nghĩ suy, 
Làm việc bằng não hỏi sao không gầy, 
Kết hợp tay chân đủ đầy, 
Làm gì cơ thể tuần hoàn cân đối ngay không chừng!!? 
Làm việc, hay làm vợ cũng là làm, 
Nhớ đừng la vợ, chuyện làm mất hay!!! 
THẾ THÂN CÔ LẤY CÔ ĐƠN!!! 



St




Comments

Popular posts from this blog

CON ĐÃ TRỞ VỀ....

 Bùa ngải, ma trận thẩm úy,  Không ai biết được chất gây nghiện ở đâu!!?  Chỉ biết dùng chữ khác đi, thì nói không còn thuần khiết như ban đầu,  Như CÔVID đang sinh sôi nảy nở như ý thức con người, biến thể ngày càng tinh vi,  Nói thẳng ra bùa ngải cũng chính là ma túy, mà những kẻ không chơi không biết chính xác vì sao bệnh mình lại giống bệnh người, tâm thần phân liệt, lời nói dối cho căn bệnh thế kỉ ngấm ngầm phân loại tất cả, nhưng tất cả đều khiến lòng tham con người gây nghiện,  Kẻ thiếu tiền mà không chịu lao động có ở khắp nơi, mà chỉ cần bần cùng là sanh đạo tặc,  Đọc bài về ma túy tôi hiểu ngay ra bệnh của mình, còn đọc thông tin về bệnh mình thì chỉ thấy sợ hãi, cho sự linh thiêng của triệu chứng!!!! Thứ không có lí do và thứ biết cực rõ lí do, nghiện biết chỗ để mua, và không biết mình bị nghiện,  Con nhà giàu, chốn mà cả nam lẫn nữ đều phải cảnh giác cho việc ma túy luôn đi kèm tình dục,  Nam nữ thọ thọ bất thân, điệp vụ khác điệp viên,  Nghề và nghiệp luôn không thể đi cù

CHẾT VÌ TÌNH DỤC!!!!!

 VÌ SAO kẻ giết người phải tự chết!!?  NHÂN QUẢ HIỆN TIỀN : bị ghét,  Sống không bằng chết, còn nhiều người muốn sống, chứ CHẲNG ai dám gần gũi ma túy muôn đời như chúng Quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn còn dám trù ẻo, ai ai theo ả chết hết trong trứng rồi, Buồng trứng của ta!!!  Tinh linh có khôn bằng trời, người tính không bằng trời tính, phải chết trong cô độc!!!! Linh tính mách bảo người mẹ phải bảo vệ con!!!!? Hồng hài nhi là ngựa trắng hoàng tử,  Mẹ Quan âm luôn dõi theo từng bước của Tôn Ngộ Không,  Ngộ không luôn cứu Đường tăng,  Đường tăng luôn cứu Lão Trư,  Trư Bát Giới mập không nên vác đồ lại cho vác cái xẻng nặng như biển bao la như tình mẹ!!!! Vì từng là Hải Vương mất mẹ!!!!  Vị cao tăng vác đồ ấy quả là Tiên Sư,  Là tổ tiên, ông bà, cha mẹ ta vất vả mới sinh thành ta hôm nay và muốn yêu Bác để hi sinh cho sự cao đẹp!!!  Kẻ bám đuôi bị cắt, tầm gửi phải trả hồn,  Nay ta là ai chẳng lẽ chẳng biết, cả thế giới đang coi gì!!!?  Hỡi những kẻ hèn nhát từng là dân ta, nay chẳng h

TẠI SAO PHẢI BỎ THUỐC SAU VẬT LÍ TRỊ LIỆU!!!

 TẠI SAO PHẢI BỎ THUỐC SAU VẬT LÍ TRỊ LIỆU!!?  Mùa xuân có hoa anh đào, có tiếng nói như én bay về!!!  Như mùa hạ, có tiếng sóng biển,  Như mùa thu, có lá vàng rơi khắp chốn, như suy nghĩ mùa đông!!!  Thiên đàng có lệnh cha,  Sao mẹ CHẲNG nghe lời, Sao tụi con xấu xí mẹ lại chẳng quan tâm,  Con từng ăn uống để đẹp mà, sao mẹ chẳng biết!! Thuốc có gì tốt đâu lạm dụng là sống không bằng chết!!  Thua keo này ta bày keo khác, đừng như gió vù vù bay sang!!!  Tụi con đã hòa thuận, chẳng hề chửi nhau câu nào đáng sợ,  Sợ nhất là bị giam cầm, giờ mẹ đang giam cầm con đây,  Mẹ nói chngwr có tết công gô, vậy mà mẹ đã làm tết ấy có,  Teets gông cùm là đây mẹ lại chửi con điên!!!!  Con chửi lai dc không hay con chỉ là đùa,  Mẹ chẳng hiểu ý bác sĩ, chửi con là đồ ngu,  Con học bác sĩ cứu mẹ, mẹ đền ơn giỏi ghê!!!  Con nói là con làm, cứ vừa ý mẹ là mẹ thích mẹ chẳng nghĩ cho con!!  Mẹ tự ý tất cả, nay mẹ khiếm khuyết mẹ cứ tự ti hoài,  Mẹ ác lắm mẹ ơi nhưng con vẫn thương mẹ!!!  Mớ hiểu rằng mẹ khô